Cách Đà Nẵng chỉ khoảng nửa tiếng đi ô tô, Hội An hiện ra trước mắt bạn với những ngôi nhà chẳng có gì khác biệt so với những gì bạn thấy trên quãng đường. Nhưng thế nào, khi đến đây rồi, bạn cũng sẽ bắt đầu thấy có gì đó len lỏi vào mạch máu của mình, để rồi cảm giác mệt mỏi bỗng tan biến từ từ khi bạn thấy thoang thoảng trong không khí, mùi hương của sự tĩnh tại. Lúc nào cũng với cái vẻ bình tĩnh, trầm mặc và có gì đấy rất riêng, HộI An chào đón bạn nhẹ nhàng như một cái nghiêng đầu khe khẽ như thế.
Thật ra, để thăm thú hết Hội An bạn sẽ chỉ mất vẻn vẹn 1 ngày là nhiều. Khu phố cổ bé tí này không có quá nhiều thứ để chiều lòng các du khách tò mò. “Nào, đến Hội An rồi, chúng ta hãy ghé thăm nhà cổ thôi!”, “Đó chính là chiếc nhà cổ! Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang xem xưởng làm đồ mỹ nghệ nhé”, “Tuyệt đẹp phải không? Hãy đi chùa Cầu nào!”. Đó là những gì mà một tour du lịch có thể làm với bạn khi đến Hội An và giết chết hứng thú của bạn với địa danh xinh đẹp này. Nhưng Hội An thì có nhiều hơn những địa chỉ phải đến trên tấm bản đồ, và chắc chắn bạn không thể cảm nhận nó nếu cứ giữ khư khư cái sự tò mò và vội vã đặc trưng của khách du lịch. Hội An là để cảm nhận, để bạn làm dịu lòng mình lại và chầm chậm thả lỏng các giác quan, đón sự thư thái của nơi này vào từng thớ thịt. Để rồi khi bạn mở mắt ra, bạn sẽ chẳng bao giờ muốn rời xa Hội An nữa.
Sự thư thái của Hội An đến từ đâu nhỉ? Có thể nó đến từ mùi nhang trầm bay bồng bềnh trong không khí vào những buổi trưa muộn. Hay nó đến từ màu vàng ấm áp của những bức tường, phản chiếu với màu nắng tạo nên một cảm giác thật bình an? Từ màu rực rỡ của những giò hoa đủ màu người ta treo trên ban công gỗ của một cửa hàng nào đó trong khu phố cổ? Hay từ sắc hồng rực của những dàn hoa giấy đang nở bung trong nắng hè? Có lẽ từ tất cả những điều be bé đó chăng? Hay còn là bởi từ nụ cười của cô bán chè sen, xoa xoa ở gần cầu? Hoặc những con hẻm bé xíu vắng tanh, xanh màu lá của một dàn cây leo nào đó? Không, biết đâu sự thư thái đấy lại đến từ những buổi trưa hè, nằm dài trước hiên của quán cafe quen trong khu phố cổ thì sao? Hoặc biết đâu, lại từ mùi thịt nướng từ hàng bánh ướt cuốn thịt nướng cạnh đấy?
Ôi, càng tìm kiếm, càng thấy mình bị lạc bởi những chủ thể, những kỷ niệm, những sự vật và tình huống. Càng tìm, càng nhận ra rằng, điều gì ở Hội An cũng khiến mình yêu, điều gì cũng khiến mình thấy thanh bình. Và nếu trên đời này, thiên đường thật sự tồn tại, thì hẳn Hội An chính là một trong những thiên đường như vậy cho những tâm hồn mệt nhoài như ta được nương náu.