Từ Hà Nội đi tàu mất một đêm đến Lào Cai, rồi từ Lào Cai bắt xe khoảng gần 1 tiếng nữa lên núi, hay bạn có thể chọn đường ngắn hơn là đi ô tô từ cao tốc Thăng Long trong khoảng 5 tiếng. Thế là Sapa đã hiện lên trước mặt bạn. Mờ ảo, trầm mặc và thoảng trong gió mùi buốt của cái lạnh miền cao.
Gọi Sapa là thiên đường mùa đông của Việt Nam cũng chẳng sai. Ở cái xứ cận nhiệt đới này, Sapa là thị trấn du lịch duy nhất có “đặc sản” tuyết rơi. Năm nào cũng thế, người ở miền xuôi ngóng tin hôm nay Sapa lạnh, ngày mai Sapa có băng, và biết đâu ngày kia Sapa lại có tuyết. Ai cũng mang trong mình sự háo hức như trẻ con khi được thấy tuyết rơi ngay trên đất nước mình. Và làm sao trách được họ đây bởi ngay cả Sapa khi được phủ tuyết trắng cũng đẹp tựa như một thiên đường trắng ngày đông.
Nhưng Sapa không chỉ có mùa đông hay tuyết làm nam châm để hút khách du lịch. Sapa đẹp cả 4 mùa. Bất cứ lúc nào bạn tới đây, bạn cũng được Sapa chào đón bằng cái tươi mát của vùng núi. Không khí Sapa khi nào cũng trong lành và thơm mùi cỏ cây từ những khu rừng. Hoặc nếu bạn đi dạo Sapa vào một tối lành lạnh, hẳn sẽ chẳng thể cầm lòng trước mùi thơm khó cưỡng của món bò cuốn cải mèo đang nướng ì xèo bên bếp, hoặc đơn giản chỉ là mùi cafe bay ra từ khung cửa sổ của tiệm ăn nào đó ven đường.
Hãy nhớ dành chút thời gian ghé thăm bản làng nhé, đừng chỉ dừng lại ở những khu phố dành rặt cho các dân du lịch. Ghé vào bản, bạn sẽ thấy một Sapa gần với những gì mà bạn nghĩ về một miền núi cao hơn là dưới thị trấn. Bạn sẽ thấy núi rừng đan xen bao la như một thung lũng ngập màu xanh, sẽ thấy sắc vàng đượm của những thửa ruộng bậc thang đang vào vụ, sẽ thấy những ngọn núi nhấp nhô hay thấy những khe suối, những trảng cỏ, những ngọn cây. Bạn sẽ thấy vẻ đẹp hoang dại của núi, sẽ thấy cái trù phú mà người dân reo vào đất, vào cây. Bạn có thể sẽ bật cười vì lũ trẻ dân tộc đáng yêu quá đỗi, hoặc rơm rớm nước mắt khi thấy chúng chỉ chân đất chạy long nhong dưới trời đang rét âm. Đó mới thực sự là một Sapa mà bạn cần thấy, cần trải nghiệm. Để không chỉ thấy bình yên trong lòng, mà còn có thể trầm trồ, ngây ngất trước cảnh sắc kỳ vỹ của vùng núi Bắc Việt, và học cách rung động trước cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn của những người sinh sống nơi đây.