Người ta thường ví một thành phố giống một cô gái, tuỳ những đặc trưng của nơi ấy, cô gái này sẽ có cá tính như vậy. Nhưng Hà Nội không thể là một cô gái, Hà Nội còn nhiều hơn thế. Hà Nội không phải kiểu bạn sẽ thích vì Hà Nội có cái này, cái kia. Hà Nội cũng càng không có kiểu bạn sẽ phát điên vì thế này, thế nọ. Tình cảm dành cho Hà Nội là kiểu tình cảm vô thức, bạn có nó sẵn trong trái tim mình. Nếu bạn sinh ra ở Hà Nội, tình cảm ấy sẽ là thứ tình cảm của một người con, nó là thứ tình cảm trung thành nhất, bền bỉ và dai dẳng nhất. Nếu bạn ở nơi nào đó khác và chỉ nghe về Hà Nội qua lời kể, tình yêu dành cho Hà Nội sẽ là thứ tình cảm ao ước, tò mò, hứng khởi và gần như là đã được mặc định. Người ta nhìn về Hà Nội không chỉ là về một khía cạnh, một chủ thể riêng biệt, người ta nhìn về Hà Nội và yêu thương Hà Nội bởi nơi này cất giữ những ước vọng về bình yên của mỗi người.
Bình yên là thứ mà Hà Nội hào phóng ban tặng người ta nhất. Ai cũng có thể tìm thấy bình yên ở Hà Nội, chỉ cần mở toang mọi giác quan của mình để bình yên tràn vào. Những ai chưa đến Hà Nội, đừng vội bĩu môi. Hình ảnh đẹp nhất của Hà Nội không phải đến từ những di tích được người ta chụp ảnh một cách vội vã, như một cách điểm danh cho chuyến du hành của mình. Nếu muốn thấu hiểu Hà Nội và yêu Hà Nội, bạn phải hạ thấp sự kiêu kỳ của mình xuống và bạn sẽ thấy ngay sự bình yên và vẻ đẹp khó cô đọng thành từ ngữ có thể đến từ những khu tập thể cũ kỹ, đang chầm chậm, khó nhọc thở đều đều trong cái hối hả của buổi tan tầm.
Hà Nội đẹp từ những buổi sáng sớm màu ghi bạc, im lìm trong cơn ngái ngủ của thành phố. Hồ Gươm xanh mướt màu lá, màu rêu trong nước hồ và màu ngọc phản chiếu từ bầu trời. Những con phố thơm nức mùi hoa sữa khi vào thu. Sắc tím thăm thẳm của hoa bằng lăng khi hè đến. Hồ sen bạt ngàn, dịu dàng ôm những tâm hồn mệt mỏi đến để gột rửa bụi mờ của bận bịu. Màu cũ kỹ của thời gian và mùi hăng nồng từ những cành lá được tưới tắm trong một cơn mưa hè. Sắc vàng óng như mật ong chảy trên phố, trên mái nhà mỗi khi Hà Nội vào thu. Hay tiếng rao giữa trưa hè nóng của một ông bán tào phớ dạo, mùi chả nướng từ bếp than của một hàng bún ven đường. Bình yên của Hà Nội, chung quy đến từ những mảnh nhỏ vậy thôi.